bật khóc
Anh bật khóc giữa rừng khuya tàn bạo
Ngọn nguồn xưa nằm chết tự bao giờ
Thân lửa cháy đôi mắt đời bỏng rát
Còn yêu em từng nét mực, trang thơ
Tay bạo chúa giữa ngục trần giam hãm
Từ sơ sinh anh lưu vong kiếp người
Xin nhặt nhạnh đôi tà xanh biêng biếc
Gió phương trời đưa chiếc lá về xuôi
Lần khao khát một tình yêu bỏng cháy
Còn yêu em trên đôi mắt nhung huyền
Đời hư, thực, đôi bàn chân xuôi ngược
Còn yêu em trên cuộc mộng uyên nguyên
Một lần nữa anh thấy mình đã chết
Trên quê hương từng lớp lớp điêu tàn
Thịt xương ai bao kiếp người vung vãi
Đi với về cuồn cuộn khói đèn nhang
Em có biết đường trần thân lửa cháy
Cọng lau buồn chờ gió đưa phương xa
Anh cũng thế nằm chờ theo huyệt lộ
Tiễn kiếp người ra mộ địa hoang sơ.