có một ngày ta bật khóc
tặng ca đoàn Alleluia Louisiana
Ba mươi năm rồi dòng lệ tưởng đã khô
Bởi cuộc sống quanh đây lắm điều phiền toái
Ăn ngủ ỉa có khác gì cái máy
Tất bật thời gian giống kẻ điên khùng
Có một ngày dòng lệ tưởng đã quên
Bỗng chảy xuống thành thơ
Bỗng bật thành tiếng khóc
Ngày giỗ mẹ trước bàn thờ tổ quốc
Những nén nhang thầm không thấy lửa quê hương
Cũng may mà còn gặp được người quen
Cứ sợ tất cả đã quên vì đời quá nhiều hệ lụy
Cũng đành thôi.
Ba mươi năm rồi sẽ còn nhiều năm sau nữa
Con chim quốc kêu hoài sợ đến lúc tàn hơi
Ta thẹn lòng khi em hát chiến đấu ca
Mái tóc em đen còn đầu ta chớm bạc
Chẳng có gì để lại em ngoài chuỗi ngày đi lạc
Em chỉ hưởng từ ta một mảnh vỡ khô cằn
Ta thẹn lòng vì những mảnh khăn tang
Em quấn thay ta cùng bạn bè người quên kẻ nhớ
Bài học đầu tiên ngay đầu trang sách nhỏ
Thầy dạy ta uống nước phải nhớ nguồn
Thầy dạy cho ta yêu nước thương dân
Năm mươi tuổi đầu tròn câu chưa học thuộc
Có lẽ nhờ em bỗng nhiên ta biết khóc
Ít nhất ra rất thật
Một ngày
Ba triệu người con cầu thực hôm nay
Dù ác độc. Hiền lành.
Dù giàu sang. Khốn khó
Tất cả đều là con của me.
Tất cả đều bị bức tử nên phải tha hương
Có một điều ta xin hứa với em
Bài học đầu tiên ta sẽ cùng học lại
Để ta biết từ đâu ta đã tới
và để rồi ta sẽ tới nơi đâu
Có một ngày dòng lệ chảy tuôn rơi
Bởi bạn quanh ta còn người quên kẻ nhớ
Quan Dương