tình nước - nỗi lòng người đi
Tình Nước
Nỗi Lòng Người Đi
Trải qua thời mưa ân nắng mới,
Bắc Bình Vương ra tới Thăng Long,
Đống Đa mở hội anh hùng,
Hoa giăng pháo kết trùng phùng trên sông.
Kèn Ngọc Hồi trời long đất lở,
Trống Hạ Hồi cho vỡ trăng sao.
Người đi áo nhuộm chiến bào,
Kẻ về lưu tiếng anh hào nước Nam.
Ta vươn vai giữ yên xã tắc,
Một lời thề đá tạc lòng trung.
Núi cao chí lớn không cùng,
Đường đi há ngại giữa lòng biển sâu.
Hờn bạo chúa cúi đầu hàng giặc,
Đánh ngoại xâm người dắt nhau đi.
Cổng thành mở hịch Hàm Nghi,
Đất vang dậy đất, người về Hương Khê.
Sông núi còn lời thề Cao Thắng.
Đất nước Nam chẳng vắng anh hùng
Nhớ Đinh Tráng, Phan đình Phùng,
Trăng cao khuất bóng, chiêng đồng còn vang!
Rồi Vàm Cỏ, An Giang, Bến Lức,
Đến Ba Đình, trống dục xôn sao.
Người đi non nước nao nao,
Cổ Am, Yên Thế đứng cao giữa trời.
Trang sử ký rạng ngời bốn bể.
Giữ lời thề há kể tấm thân.
Khắp trời người đã vì dân,
Có đâu ta sẽ riêng phần ấm êm?
Kẻ xây thành, xung tên đột pháo,
Người vì nước, mũ áo ra đi.
Chí trai dậy đất lời thề.
“Đạp con sóng dữ, trị vì biển Đông”. (bà Triệu)
Ngày ta về bếp hồng vẫn ấm,
Cuộc đoàn viên tay nắm lấy tay.
Đàn chùng so lại từng giây.
Cho đêm thánh thót, cho ngày hoan ca.
Trải vài thu dẫu là mưa gió,
Cách đôi hè chẳng có là bao.
Ngoài kia nắng đã lên cao,
Lưng mây tiếng hát xôn xao dậy thành.
Đường tổ quốc hùng binh rộn rã.
Cõi biên cương ngựa đá thét gào.
Đỉnh trời còn dấu trăng sao,
Đất nam rợp bóng anh hào xuyên sơn. còn tiếp
Bảo Giang
Bài này đã được xem 949 lần
|
Người đăng:
|
Bảo Giang
|
|
|