cá tính
Chúng tôi chia tay...
Một buổi chiều đông lạnh
Cây sấu quán nhạc buồn, làm nhân chứng cuộc tình tan
Nào phải ngây thơ mà yêu vội thương vàng
Nhưng có lẽ... ta không cùng bước nữa!
Tôi vốn biết dễ đâu mà chọn lựa
Người như em trong cuộc sống hôm nay
Vừa đẹp xinh duyên dáng lại đa tài
Nhưng cá tính, quả là điều ngán ngẫm
Tôi muốn tìm người không sâu sắc lắm
Giản đơn thôi, một cô gái ngây thơ
Gói yêu thương trong chữ đợi câu chờ
Chút yếu đuối bên những chiều tình tự
Và tôi đến với một người phụ nữ
Như ý mình đã chọn lúc xa em
Tuy mối tình xem là nợ là duyên
Nhưng nhạt nhẽo trong âm thầm lặng lẽ
...
Bỗng một chiều em nhắn tin thỏ thẻ
Hỏi thăm tôi và gá chuyện yêu đương
Em bảo rằng lòng em vẫn còn thương
Nên muốn được làm "người tình" giấu mặt.
Tôi vẫn vô tư tháng ngày lây lất
Vẫn cuộc đời đầy ấp những niềm vui
Đôi lúc bên em, đôi mắt đẹp bùi ngùi
(Nhưng vẫn thế, bởi là người cá tính)
Khái niệm về "người tình", tôi vẫn chưa hiểu lắm
Em mỉm cười - "Cao hơn đĩ chút thôi!"
Nghe có gì chua chát ở bờ môi
Tôi đưa mắt -"Em nói gì kinh thế!"
***
Hôm tôi đến giã từ...
Để còn lo cưới vợ
Nhưng cô dâu nào có phải là em.
Em thoáng buồn, nhưng vẫn cứ lặng yên
Không hờn oán hay trách phiền chi cả
Em bảo điều gì cũng nên có giá
Những lần "yêu đương" tôi nên trả tiền nong
Chút chua cay và khinh bỉ trong lòng
Tôi khẽ đáp - "Chờ ngày mai anh gửi"
Tôi mang gói tiền cùng lá thư viết vội
"Gửi đĩ yêu thương lần sau cuối là đây.
Em nhớ rằng trong những kẻ sau này
Đừng "trọn gói" mà lấy liền em nhé!"
***
Tôi lập gia đình cùng tháng ngày lặng lẽ
Chữ yêu đương vô nghĩa cuốn theo vòng
Có những chiều đưa mắt dõi mênh mông
Lòng xa xót giăng đầy trong nhung nhớ
Vợ chồng tôi chưa tròn năm đã vỡ
Gom tàn hương ân ái thuở yêu đương
Làm hành trang theo lối cũ, quen đường
Tôi trở lại ngõ nhà em thuở ấy
Nắng nghiêng nghiêng, mái nhà xưa vẫn vậy
Tiếng trẻ thơ thét khóc vọng oa oa
Thoáng nghĩ em đang có mặt trong nhà
Và có lẽ đã ra người hiền phụ.
Tôi gõ cửa... Có một người phụ nữ
Lặng nhìn tôi bằng đôi mắt đăm chiêu
Thoáng nghe tôi han hỏi chuyện đôi điều
Chị đon đả mời vào trong cạn tỏ
"Nó đi rồi, và đi trong vội vã
Vì con thơ là tất cả trong đời
Nó sinh con mà không nói một lời
Khi bệnh trạng chẳng bao giờ cho phép!
Nó dặn dò tôi trước những ngày sắp mất
Vì e đời mình, con, mẹ chẳng tròn vuông
Lỡ ngày sau mà cách trở đôi đường
Xin ký thác cùng bao điều nhắn nhủ
"Nếu người xưa có một lần ghé ngõ
Xin chị trao anh ấy lá thư này.
Và gói tiền em xin để lại đây
Chị lo cháu qua tháng ngày chị nhé!"".
Cầm tờ thư, tôi lặng nhìn đứa trẻ
Nỗi niềm đau buốt cả trái tim mình
(Tờ giấy ngày nào mà tôi đã đinh ninh
Cay và đắng cho "người tình" xưa ấy)
Căn phòng cũ đến bây giờ vẫn vậy
Vẫn in đầy kỷ niệm một thời qua
Em đâu rồi... Em đã thật mù xa😢
Tôi bật khóc...
Trong nỗi niềm tan tác
😭😭😭
_____________________
PHT Chuyển thể thơ