tự bạch
TỰ BẠCH
Lời như gió thoảng qua rèm
Về ngang năm tháng gọi tên bốn mùa
Ngộ thay em lại thích đùa!
Hổm rày ta đợi già nua đất trời
Đa đoan vốn dĩ khổ đời
Hương mùa tóc gió rối bời thời gian
Bóng cây rụng hết lá vàng
Té ra chỉ thoáng mơ màng chiêm bao!
Em tìm vui ở chốn nào?
Lao xao con phố nôn nao tâm hồn
Mảnh trăng ngồi khóc bên cồn
Hằng Nga nước mắt mỏi mòn con ngươi
Một lời trót hứa thế thôi!
Cho sầu lẻ bóng chơi vơi một miền
Đêm sâu đom đóm đốt đèn
Rong chơi tuổi mộng thần tiên ru mùa
Một lời thành cổ tích xưa
Thôi em cứ để nắng mưa mặc lòng!
Đêm 5/5/2018
Ân Thiên ( Bình Dương)
Bài này đã được xem 1092 lần
|
Người đăng:
|
Tố Nữ
|
|
|