tự bạch, tự trào, tự thán, tự sướng
Tự Bạch
Bùi đại ca quê Hà Nam Ninh.
Tiểu đệ Bắc Kỳ… Hà Sơn Bình.
Năm Tư … Bùi cha ra biển Lớn.
Trời miền Nam… Bùi được tái sinh.
Đại ca làm thơ như ăn kẹo.
Thơ chảy ra tan ngọt như đường.
Tiểu đệ làm thơ như phải dấm.
Câu thơ ngắc ngứ thấy mà thương.
Bằng hữu đại ca ...những người nổi tiếng.
Nhà văn, nhà thơ lừng lẫy trên đời.
Bạn bè đệ xích lô, ba gát.
Lề đường, quán cóc… rượu tìm vui.
Thơ đại ca có mùi phú quý.
Nên trong thơ Khanh,Tướng, Công, Hầu.
Thơ tiểu đệ phấn son đường phố.
Ngọn đèn đường soi kiếp ngựa, trâu..
Đại ca ơi ! Âu là định mệnh.
Văn kỳ thanh bất kiến kỳ hình.
Ngôi sao xấu vận đời tiểu đệ.
Bước giang hồ chìm nổi mà kinh.
U sáu bó ngáp dài, ngáp ngắn.
Quả đất tròn chưa vận đời nhau.
Đời tiểu đệ đại bàng gãy cánh
Thơ viết ra nặng trĩu chữ "Sầu".
Tự trào
Thơ ta tưng tửng như chàng Ngốc .
Câu trước , câu sau vấp lộn nhào.
Ta đứng bên đời rưng rức khóc.
Giật mình còn tiếc giấc chiêm bao.
Ta thường làm thơ nơi góc chợ.
Khăm khẳm mùi tanh của cá tôm.
Bán mua kẻ thách, người mặc cả.
Ghê ghê chân bước nước đen ngòm.
Thơ làm ra có mùi chợ búa.
Tay kiếm, tay đao rất giang hồ.
Huơ kiếm một vòng rung người đẹp.
Đao khua một nhát rụng tứ thơ.
Ta thương thân ta ngày nắng gió.
Đêm về hí hoáy nhả vần thơ.
Da đen khen khét mùi cỏ cháy.
Tóc cứng vàng hoe giữa chợ đò.
Ta đốt đời ta qua men rượu.
Đèn đêm vàng võ mộng đường xa.
Đường đi xa lắc mộng tan vỡ.
Tha thiết thèm ơi một nếp nhà.
Ta tiếc thân ta quá nửa đời.
Chợ đò ngốn hết cả niềm vui.
Vó câu cửa sổ gần sáu chục..
Mắt lệ rưng rưng miệng vẫn cười.
Giờ đây rừng rực đời trẻ lại.
Tiếng lòng phơi phới buổi hồi xuân.
Thơ ra loang loáng đời vô ngại.
Tự tại , ung dung giữa hồng trần.
Tuổi sáu mươi chẳng tri thiên mệnh.
Chỉ thích làm thơ bỡn cợt đời.
Tối ngày làm xiếc cùng con chữ.
Hồng nhan tri kỷ của ta ơi..
Nếu vợ ta gầy như củi khô.
(Bến nước cạn quẹo... đò xác xơ).
Bạn ơi! Hãy trách ta phần lớn.
Ta quá vô tâm, quá hững hờ.
Ta thường bảo vợ là số một.
Nhưng là số một của con ta.
Với ta vợ là còng số tám.
Còng chặt đời ta dưới mái nhà.
Ta thằng đàn ông vô tích sự.
Một đời chỉ thích chuyện rong chơi
Sớm chiều mây gió hồn vơ vẩn.
Ôm ấp nàng thơ hỏng một đời
Ta viết cho người trăm bài thơ
Cũng may nhớ mẹ được dăm bài.
Thân gầy liu xiu chiều chạng vạng.
Bấc tàn, dầu cạn... Chuối chín cây.
Giữa mẹ và vợ ta chọn ai.
Khỏi cần suy nghĩ trả lờì ngay.
Mẹ... Vợ... Cũng đều là mẹ cả.
Mẹ trẻ, mẹ già chọn cả hai.
Mẹ già nuôi ta bằng bầu sửa.
Mẹ trẻ gieo trong ta niềm vui
Bạc phận hồng nhan chung mẫu số.
Lận đận chồng con đủ ngậm ngùi.
Mai này trên đường đời sóng gió
Mẹ che con đôi cánh thiên thần.
Giống như con... Ngày xưa bà nội.
Dõi mắt theo ta mỗi bước chân
Thương cảnh cò sớm hôm lặng lẽ
Tần tão nuôi con, khéo chiều chồng.
Tiếng thở dài trong đêm buồn tủi
Ngày thì trông cháu, tối chăm ông.
Tự sướng
Đồng Đế chiều nay trời sầm sập.
Mây đen vần vũ, biển thét gào.
Ta viết câu thơ chiêu hồn sóng.
Lời thơ thống thiết sóng lao xao.
Ta tiếp câu thơ chiêu hồn nước.
Nước sùi bọt trắng nén thương đau.
Câu thơ xé toang luồng sóng dữ.
Hớt phăng đầu con sóng bạc đầu.
Ta lấy câu thơ đè lưng sóng.
Đại dương hằn học thở dập dồn.
Ta bó câu thơ thành từng bó.
Lấy thơ làm trụ chống càn khôn…
Hởi ơi bọt nước mờ nhật nguyệt.
Câu thơ trần trụi giữa thiên hà.
Ngũ hành, bát quái ta chưa thạo.
Huyền môn sinh, tử cửa nào ra.
Ta ngồi phệt xuống lòng chán nản.
Loay hoay không thoát khỏi ta bà.
Đâu hay vô thường là thường đó.
Mù quáng đi tìm bến bờ xa.
Đang khi buồn bực chí khí uất.
Ta lấy câu thơ sướng mấy lời.
Một giấc chiêm bao còn trầy trật.
Tự sướng một lần được mấy vui.