tiếng khóc nơi mộ địa
Ta lỡ vướng bụi trần đời mỏi mệt
Ngõ hồn đau thơ chết hết trong tim
Chốn mây bồng đêm nhỏ lệ lặng im
Ngàn năm nữa ai tìm thơ ta đọc ...
Nào ai biết hồn ta đang còn khóc
Khen chê nào đá ngọc cũng khôn màng
Một kiếp người ai chả ước giàu sang
Ta lầm lũi trên đường xa lạc đạo ,...
Thân đã trót giữa dòng đời hư ảo
Lợi danh là điên đảo kiếp nhân sinh
Sớm tối đua chỉ nghĩ đến thân mình
Hòng vơ vét ... dẫu khinh chê cũng mặc
Nhìn vạn vật đổi thay ... nào có khác
Cõi trần gian bạc ắc đến điêu tàn
Kiếp khổ nào mãi lận đận cơ hàn
Nên tất cả trái ngang cùng gánh chịu
Này cõi tạm còn gì mà vướng víu
Mắt môi cay vai trĩu nặng lưu đày
Cũng chỉ vì cái số phận không may
Thầm nhịn nuốt chung đầy men đau khổ
Nơi trần thế phải chăng là thách đố
Hoàng hôn buông trên mộ địa gầy hao
Ta nằm đây không rõ tự khi nào
Sương trời phủ lạnh nao hồn cóng vía
Đây tiếng khóc não nùng trong nghĩa địa
Có rộn ràng bia đá ngỏ ngàn sau
Hỡi ai nghe ... ai hiểu thấu đêm sầu
Nơi trần thế giăng mầu mơ ảo mộng...
Bài này đã được xem 661 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|