Poem logo
Poem logo

thôi đừng nói...

Tác giả: Đặng Ngọc Ngận
Thôi đừng nói những lời thương
Có đi chung một con đường được đâu
Lặng yên hay sóng bạc đầu
Để người ta hiểu lòng nhau một người
Chỉ cần thấy được họ cười
Là ta như có cuộc đời bình yên
Mùa thu muôn lá sẽ vàng
Còn ta cũng sẽ ngày sang héo gầy
...
Này người, cho nắm bàn tay
Ngồi đây một chút hết ngày nhớ mong
Thôi thì đừng có ngóng trông
Đợi chờ như thể mùa đông ngủ vùi
Tôi nhìn trong ấy thấy tôi
Tôi nhìn tôi, thấy một người ngày xưa
Thôi thì đừng đứng dưới mưa
Đừng rao câu hát người xưa ơi...về
Xin đừng buông những lời thề
Đừng đem nỗi nhớ bùa mê cõi lòng
Ừ...về, chắc sẽ nhớ mong
Chứ làm sao chết trong lòng được đây
Nhưng mà... cho nắm bàn tay
Cho nghe tiếng nói cho say nụ cười
Tự nhiên sống ở trên đời
Gặp nhau chi để chơi vơi một mình
Người về, đêm cũ buồn tênh
Ngoài kia gió vỗ đầu ghềnh xót xa
Nhìn người, ta lại gặp ta
Nhìn ta lại thấy người xa gặp mình
Thôi đừng nói, hãy lặng thinh
Và đừng nhắc lại chúng mình ngày xưa
Cũng đừng có đứng dưới mưa
Đừng trao những ước hẹn thề cho nhau
Hôm nay và cả mai sau
Bàn tay lạc bước, bạc đầu vẫn xanh
...Mình ơi, nép khẽ vào anh
Trời nghiêng bão tố, tan tành trái tim
Thôi đừng có đứng lặng im
Về đây...để được ngủ chìm với nhau
Trong đêm khẽ cựa mái đầu
Nói vài hơi thở mấy câu ân tình
Cho mình lại được gặp mình
Thôi thì một chút cũng đành,...để xa
...
Đ.N.N 27.05.18

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm