thôi đừng yêu ai nữa...
Thôi mình đừng yêu ai nữa
Về đây với tớ một nơi
Cùng thưởng hoa lúc trăng ngời
Dậy sớm pha trà sương đọng
Rồi mình trồng cỏ đầy đất
Nghe chim muông hót bên giường
Ăn hoa mai và tuyết sương
Ngủ trong một vườn lan cúc
Rồi mình cùng nhau ca hát
Làm thơ, họa vần, vẽ tranh
Đôi khi đóng cửa, buông mành
Tịnh tâm ngồi thiền một chốc
Mình không cần yêu ai nữa
Cuộc sống mình sẽ hồn nhiên
Không có một chút muộn phiền
Không cả đớn đau hờn giận
Thành phố phồn hoa đô hội
Con người tấp nập, xô bồ
An yên về đây sống thơ
Rồi mình sẽ không buồn nữa
Đã đến lúc mình tỉnh giấc
Nhân sinh là mộng, mình ơi
Sống đủ một trăm năm trời
Phải yêu bản thân mình trước...