thơ tặng con gái
Có mấy lần con ở Việt Nam
Trong suốt bao năm xa quê đấy nhỉ
Tháng chín sinh nhật con ở nơi xa xôi ấy
Nắng có vàng như tháng chín quê hương?
Con đường làng bây giờ chắc con đã quên
Mùa thu dạo chơi trên cánh đồng rơm rạ
Heo may lạnh, nắng vàng tươi nghiêng ngả
Con chuồn chuồn bay thấp báo trời mưa.
Mái trường làng chắp cánh những ước mơ
Lớp học đầu tiên, thầy cô con có nhớ
Đường đến lớp tắt qua bờ ao nhỏ
Ve râm ran những mùa hạ nồng nàn.
Và mỗi lần khi mùa lạnh vừa sang
Con lại sốt, lại ho, lại ốm
Sức đề kháng ngày xưa của con đâu có tốt
Bởi sinh con chưa đủ bảy tháng tròn.
Nên lúc lọt lòng con chỉ bé cỏn con
Nặng hơn một ki lô gam trong lòng tay âu yếm
Ai cũng nói không thể nào nuôi lớn
Nhưng trời thương giờ con đẹp chừng nào.
Ngày xưa nhà mình không có đủ tiền tiêu
Mẹ đi chợ đau đầu tính mua gì với số tiền ít ỏi
Con lại ốm triền miên, sức mẹ nào chịu nổi
Bao người khen mẹ khéo nuôi con mới được thế này.
Con có nhớ mùa thu quê mình có lá vàng bay
Có gió lạnh heo may trên con đường mỗi tối
Con hãy nhớ trở về khi mùa thu vừa tới
Tháng chín sẽ nồng nàn biết mấy đợi chờ con...
Facebook: Tạ Thăng Hùng