khắc khoải giao mùa
Thu đi đón bấc gọi đông về
Tiết lạnh giao mùa cũng tái tê
Từng nhịp tim rung trong khắc khoải
Nhớ người em gái thủa xa xưa
Vườn cải bên sông đã nở vàng
Từ ngày em bỏ bến đò ngang
Theo người khách lạ về bên ấy
Để khóm tre xanh đứng võ vàng
Mười tám năm rồi em biết không
Bao nhiêu là nhớ bấy nhiêu mong
Một lần gặp lại ôn chuyện cũ
Những chuyện ngày thơ ở bến sông
Có lần em nhắn với người ta
Xuân hạ thu đông sẽ lại nhà
Thăm mẹ thăm anh thăm xóm nhỏ
Nhưng rồi lỡ hẹn lại không qua
Nơi ấy bây giờ đã lạnh chưa
Quê mình rả rích những phùn mưa
Đầu non cây gạo trơ cành đứng
Anh vẫn mình anh với túi thơ.