khúc nguyệt ca
Chiều sẽ ghé hồn tôi hai mé xế
Giữa mạch tĩnh, cửa hờ mộng thanh niên
Con mắt trẻ, treo tầng cao mái xám
Ngắm sự đời, buồn tôi một cõi riêng
Tôi đo tôi một ngày đủ lượng nhớ
Tôi tiếc tôi, đổi tuổi lấy mộng yêu
Ngày đi qua thanh xuân hao cạn lại
Sợ bóng tối, che tôi kín cõi liêu
Tôi trập trùng một rừng khuya núi thẳm
Muôn thú lạ, rỉa hồn, họ chẳng hay
Địa ngục đời, đếm qua từng ngón tay
Cả lòng bàn , che mặt khổ còn ló
Cứ như xế nôn ra từng miếng nguội
Vạn cái bóng, ừ thôi bớt đơn côi
Nghìn ánh sáng ô thước cửa trời mở
Thấy rõ em đến quá tuổi qua đời
Rừng còn sống quen bóng chim địa đàng
Suối muôn ngàn nhớ đá vực muôn kiếp
Tôi muôn thuở, ngực trùng điệp dung nhan
Nguyệt mắt em , ngắm mê như muốn nuốt
Khi tôi chết.. hãy chôn vào cõi em
(*) chẳng cô đơn : và có gì để sợ.
Bài này đã được xem 930 lần
|
Người đăng:
|
Da Đen
|
|
|