lời kiến
LỜI KIẾN
Đi trên con đường có hơi thở kinh người của bà phù thủy
Cõng vụn lá khô
Nâng niu chiếc rễ cộc
Lưng ngày một trũng xuống
Vài âm điệu nội tâm vắt vẻo chọc trời
Và những giọt mồ hôi lòng thòng cạt đất
Phải chăng nụ cười khàn hạnh phúc
Hay là lời ai oán lăn tròn vào không gian
Không thể hiện
Rồi chẳng ai biết
Trước mắt
Hạt cát,bụi đất là chông là cọc
Đen ngòm gương mặt
Lột tả giấc mơ từng mùa mong mỏi:
Mảnh vụn lá, chiếc rễ cộc sẽ trở thành một thành phố đáng yêu
Nơi có những quả trứng hồn nhiên thổi hồn trong bóng tối
Chúng ta bắt đầu từ dở tệ
Bằng đường bóng không hay khi chưa là cầu thủ
Rồi cũng đến ngày ánh sáng khỏa lấp vĩnh cữu
Tôi tin.
NN
11/7/2020