dòng thời gian, sân ga bóng đổ, hương
DÒNG THỜI GIAN
Khóc một dòng sông… Ta đã khóc.
Dòng sông ký ức cạn trơ lòng.
Khô khốc đáy sông chiều vụng dại.
Con thuyền rệu rã... Nắng cong cong.
Nhớ một dòng sông cuồn cuộn nước.
Mây trời in bóng… Ngập trăng sao..
Con thuyền rẽ sóng tràn mộng ước.
Thiên đường run rẩy đáy sông sâu.
Thuyền trôi phăng phăng… Gió lồng lộng.
Buồm căng phồng lướt giữa mênh mông.
Thuyền trôi bóng tối sang ngày sáng.
Tương lai phơi phới lửa rực lòng.
Dòng sông không thấy quay trở lại.
Con thuyền tơi tả bụi thời gian.
Mộng vàng tan tác đời quan ngại.
Một ánh chiều sa nắng nhạt dần.
Thiên thu nhìn lại dòng sông ấy.
Tím lịm hoàng hôn nhạt dấu chân...
Sân ga bóng đổ
Tiếng còi giục giã xé màn đêm.
Sân ga chết lặng giữa im lìm.
Bàn tay rút vội... bàn tay vẩy.
Kẻ ở, người đi một nỗi niềm.
Chỉ còn vang vọng tiếng còi tàu.
Người đi xây ước mộng về đâu.
Không gian quánh đặc mang hình khối.
Đổ bóng sân ga một mái đầu.
Con tàu ì ạch leo triền dốc.
Nghìn trùng xứ Quảng nhợt nhờ mây
Tàu chở em vào sâu giấc mộng
Có người thao thức giữa đêm say
Sơn Trà trằn trọc mây giăng kín.
Anh lắng nghe Non Nước sấm rền.
Bỗng chốc thành Đà mưa sầm sập
Xóa sạch cho người một cái tên.