nhớ tiếng rao trăng
Tiếng rao vang thảng thốt giữa trời đông
Trăng lặng nín Lầu ông Hoàng khắc khoải
Hồn thi sĩ cạn cùng hơi khép lại
Gió gào than thương cái phận cơ hàn...
Giấu thật sâu dòng lệ mặn chảy tràn
Thương một kiếp nhạt phai tình trăng lộng
Vay một nửa bán trăng cho cuộc sống
Một nửa tình như sóng Mộng Cầm ơi !...
Tiếng côn trùng rên rĩ đến nát lời
Sâu đáy mộ là nơi ai yên nghỉ
Biển hờn trách oán than tình tri kỷ
Biệt ly nào đau thể xác dòng thơ
Tiếng rao trăng nghe động cả bến bờ
Đời ngang trái ai ngờ chia đôi ngã
Tay cố níu cuộc tình sao xa quá
Gió oẵn mình sỏi đá đẫm làn sương
Ngọn cỏ tơ run rẫy ở ven đường
Thu đã chết khói hương ngào nghẹn đắng
Đời ai oán giữa chừng đêm thầm lặng
Trăng một ngàn !... Rao bán chẳng ai mua...
Bài này đã được xem 536 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|