luyến xưa
Thuyền ai đợi bóng Hằng bên bến
Nguyệt Nga trông sương dệt mi sầu
Một miền nhung nhớ đẫm sâu
Sông tương nặng nỗi nhịp cầu cách xa
Thu thẫm ướt châu ngà ly biệt
Gió vô hồn quên hết tình xưa
Đêm chôn núi giận không vừa
Để sương lắng đọng mãi chưa thoát hồn
Con suối lệ lỡ nguồn châu ngọc
Bến Phù tang lá khóc ven bờ
Kiếp mòn đem buộc chỉ tơ
Duyên hương sao thả lửng lờ miền yêu
Sầu đứt nuộc buồn phiêu diêu thoát
Sóng mờ tan đông cạn khô tình
Trăng ơi nhớ thủa lung linh
Tình ơi xót buổi ta mình bên nhau
Thương trao nhớ dệt màu luyến ái
Tiếc ôm tình trông mãi khôn nguôi
Thu đi mang cả nụ cười
Để sương ứa ngọc lên môi ai giờ
Thôi từ tạ áng thơ trăng ngát
Mót men chiều chưng hạt quỳnh tương
Vai sương đông giá lên đường
Ta đi ... với gánh ... đông cuồng điên thay ...
Bài này đã được xem 521 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|