quê anh
Quê Anh ở giữa lưng chừng núi
Nhà sát chân mây, mái đội trời
Đường lên khúc khuỷu trơ ghềnh đá
Sương trắng mơ hồ, sương rơi rơi
Vào năm mỗi độ mùa thay lá
Đại ngàn khoe sắc những áo hoa
Từ bên vách núi, trong vòm lá
Thác gầm hòa lẫn tiếng chim ca
Nhà anh ở giữa lưng chừng núi
Nhìn thấy quê Em tận đồng bằng
Thấy duyên trải dài liền một mối
Non nước hữu tình... Em với Tôi.
Đường xa đâu phải đường chia cách
Bốn mùa tô vẽ dải non sông
Bùn lem từng vết khô trên má
Mình gặp nhau chưa mà như không...
Chiều nay lá đổ trên vòm trúc
Nắng nghiêng một góc nhỏ thị thành
Nghe bảo Thu về mơ giữa phố
Đợi chờ một chút duyên Em - Anh
Đêm ở xứ người trăng không tỏ
Sương rơi lẫn khói trắng mù trời
Đôi mắt sao ngày nhìn không rõ
Đã gặp nhau chưa giữa muôn nơi !
Quê anh ở giữa lưng chừng núi
Em muốn về chơi thử một lần ?
Mùa trăng rợp đồng hương cỏ nội
Hoa Nhài hương đọng trắng tinh khôi...
Mặc Tiêu Phong
14.07.018