hồn nhiên
Còn gì vui hơn những buổi hồn nhiên
Chẳng ưu tư,không bụi vướng ưu phiền
Đời là hoa nở rộ trên sỏi đá
Mộng là mầm xanh nõn tuổi đời ta
Ước mơ nào tung cánh giữa bao la
Vẫy tương lai nhìn ngắm khắp sơn hà
Mắt trong veo,ngút ngàn tươi màu lá
Tiếng cười giòn,rộn rã nắng và hoa.
Ta bước chân trong vườn thưa tán rộng
Gió nồng nàn ríu rít tiếng chim ca
Áng mây qua khép mắt bóng nắng tà
Hồn khẽ đọng trên nhành hoa dại nhỏ.
Chợt yêu thương sắc màu ngây thơ đó
Cỏ xanh xao cũng động gió hương tình
Giữa gian trần gặp gỡ mấy duyên sinh
Đời chớm nở trong lòng quê chan chứa.
Dòng đời ơi ! ước chi thêm lần nữa
Cho ta về nguyên vẹn của thơ ngây
Của trời trăng gió mát lộng tháng ngày
Câu truyện cổ vẫn lưu đầy ký ức.
Nắng ngoài kia sáng tươi đời rực rỡ
Soi rõ đường,sưởi ấm cả nhân gian
Cho tình thương nhân ái mãi rộn ràng
Trong lòng trẻ vẫn mang hồn nhiên sống ...
Mặc Tiêu Phong
12.11.014