kẽ mưa
Ngày nhớ bâng quơ không có tựa đề
vấp phải ánh mắt người hiu hắt
không còn hôm qua màu trắng
lạc giữa mùi hoa vu vơ…
lại thêm lần đứng trên triền dốc giấc mơ
rắc lên mộ gió nghìn nỗi vọng
thấp thoáng xa mù tiếng sóng
vỗ dài buổi chiều không nắng không mưa
em ơi mùa đan những sợi tơ thưa
mình lạc ở nơi nào trong số đó
thành phố bỗng dưng trở nên bé nhỏ
những hẻm hóc chìm không số cũng không em
bức tranh lem thêm lần vẽ lại
cơm mưa qua lấp lánh bóng bên thềm.