Poem logo
Poem logo

thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (906)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (906)

Nấm Mồ Chôn

Mười năm đăng đẳng em rời đi
Bỏ lại nơi đây những thứ gì
Trọn cả tấc lòng tôi ấp ủ
Nâng niu từng chút, giữ từng ly!

Và còn tàn nhẫn nào hơn nữa
Đỏ hỏn nằm kia, núm ruột mà
Chịu đói sữa chờ, chờ kẻo kẹt
Kêu gào, khóc thét, tím lòng cha

Em vui vật chất bã kim tiền
Dưới ngọn đèn màu bán chữ duyên
Hoan lạc, bướm ong, chè rượu chén
Thoả thuê biển rộng mộng du thuyền…

Tôi ôm đau khổ biết bao nhiêu
Chuỗi sống hầu như chỉ bóng chiều
Phủ ám mịt mờ bao lối ngõ
Vạn sầu lặng lẽ bước chân xiêu

Vừa kiếm miếng ăn vừa giữ con
Sớm hôm tất bật cuộn quay tròn
Năm dài ròng rã cằn khô khốc
Teo tóp trơ xương cái mảnh hồn!…

Bây giờ em lại trở về đây
Đứng giữa đìu hiu quạnh quẽ nầy
Có phải vấn vương thời dĩ vãng
Hay tàn lá rụng giạt vào cây?

Tôi vẫn không quên kỷ niệm tình
Bao lời rót mật dưới trăng thanh…
Bao lần ửng lệ sầu trong mắt
Bao giận hờn dai đợi dỗ dành…

Nhưng nay nước đổ cạn khô rồi
Vá víu vụn tàn cũng rách thôi
Bếp lạnh canh khuya đà hết củi
Làm sao có lửa để đun sôi

Con thơ em cứ trải yêu thương
Bù đắp bao năm bỏ nó buồn
Còn giữa chúng ta đành chỉ có
Trọn đời nẻo vắng nấm mồ chôn…

8/2/2019
Nguyễn Thành Sáng


Lời Từ Biệt Của Kẻ Lỡ Lầm

Ngoài song cửa cơn mưa buồn chảy xiết
Gió lay mành da diết quyện quan san
Tia sấm chớp trút ngàn âm quyết liệt
Khúc ưu hoài giã biệt giọt chứa chan

Chuỗi ray rứt ruột gan đau quằn quại
Để tháng ngày nếm mãi giọt thê lương
Anh đã định đôi đường ranh giới phải
Chim lìa bầy xa ngái rỉ sầu thương

Trời rét buốt vấn vương tràn cung bậc
Gắng gượng dằn tiếng nấc thẹn tâm tư
Tình nhợt nhạt nát nhừ mơ hoang giấc
Sóng ngân dài đẩy tấc dạ lắc lư

Tay mơn nhẹ áng thư hồng trân quý
Lúc nồng nàn vạn kỷ thuở đậm sâu
Em vội vã xoá câu thề chung thuỷ
Phụ đá vàng chuốc luỵ đẫm canh thâu

Ôi ảm đạm xám nâu giăng tứ phía
Sắt son lời vô nghĩa kể từ đây
Vì nông cạn muốn xây lầu gác tía
Nửa cuộc đời thấm địa ngục bủa vây

Đêm khắc lụn ngất ngây nguồn tâm sự
Buổi tạ từ tha thứ kẻ sa chân
Lỡ vấp ngã dương trần chìm tư lự
Dẫu thể nào vẫn giữ bóng cố nhân

Lê thất thểu khuất dần căn nhà nhỏ
Xót con khờ lấp ló nỗi chơi vơi
Nghe hụt hẫng rã rời treo ngọn cỏ
Tiếng xạc xào giục vó vượt trùng khơi

Hoài rong ruổi hàn sương buông xơ xác
Thoảng bên tai lác đác chiếc lá bàng
Bầu hoang hoải phũ phàng trêu cách vạc
Nên âm thầm phận bạc một mình mang

Dòng quyến luyến đọng hàng mi chễm chệ
Dậy ba đào dâu bể phả tầng không
Vầng chênh chếch bập bồng đang kiệt quệ
Dở dang rồi nuốt lệ bước mênh mông.

February 10, 2019
Tam Muội

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm