nắng và trăng
Chiều nắng tắt lá rùng mình run rẫy
Ngọn trăng lên đêm thấy nụ khuê tròn
Gió kêu gào cong cánh liễu manh mong
Sương ẩm ướt đến nồng cơn ái ngại
Mây mấp máy gợi nguồn sâu khe chảy ..
Ta gạn mờ ... bên bậc cửa mình ta
Sóng bồng lai lan vỗ vỡ khơi dài
Thuyền đắm đuối giữa hai bờ sóng sánh
Bờ môi mớm ngào sương mơn ướp lạnh
Nhịp thong dong nhịp mạnh nhịp vô chừng
Lá ngàn hoa vườn cỏ mượt rinh rung
Đơm trái cấm say cùng Ê va ngủ
Khi nắng tắt... đến lần em tự nhủ
Nụ môi ngoan thôi tự mãn duyên đời
Ngõ ngàn sâu cũng chín nũn rung rơi
Cho tia nắng ngủ vùi theo cơn sốt
Đêm nắng tắt... ngọc ngà còn trong suốt
Để yên lòng ..sau những giọt trăng buông...
Bài này đã được xem 535 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|