giọt sầu cậu ba
Cậu Ba tóc đã phai màu,
Một đời chìm nổi, bể dâu chập chùng
Lưng còng cõng nỗi gian truân
Nụ cười tắt lịm giữa vùng lệ rơi
Xuân xanh thuở ấy xa vời
Đứa con đầu vội về trời sớm hôm
Năm người con sống cõi buồn
Con trai trưởng khuất, lòng thương nhớ hoài
Ngỡ rằng còn mãi bên tay
Ngờ đâu xa cách tháng ngày thẳm sâu
Hai người con kế bên nhau
Sống đời bình lặng, muộn sầu chẳng vương
Vì đâu sóng gió đoạn trường
Một trong hai đứa tai ương ghé về
Chân chưa vững bước đường quê
Bệnh đau ập đến, lê thê tháng ngày
Đêm đêm cậu vẫn ngồi đây
Lối xưa sương phủ bờ vai ngậm ngùi
Thương con đời chẳng êm xuôi
Già nua ngỡ đón chút vui cuối đời
Ai hay trời đất chơi vơi
Tiếng sét đánh giữa cuộc đời đau thương
Con gái út tuổi xuân buồn
Một đêm định mệnh, bỏ luôn xác trần
Ngọn đèn leo lét ngoài sân
Cơn gió thổi nhẹ tắt ngần niềm tin
Cậu Ba khấn nguyện, cầu xin
Cho con kỳ tích, lệ mình không rơi
Đêm dài mong ánh sáng tươi
Nào ngờ nến tắt, mù khơi cõi lòng
Thương con lạc bước long đong
Mắt nhòa lệ chảy, nước sông cũng sầu
Gió đưa nước chảy qua cầu
Ngỡ lòng quên được nỗi sầu năm xưa
Nhưng đời đâu dễ mà chừa
Nỗi đau chồng chất, chẳng vừa vết thương
Trong cơn gió lạnh đêm trường
Thằng tư dại dột chọn đường ra đi
Cha già nhìn mãi sân si
Mà đâu hay bóng con đi qua cầu
Cuộc đời bao nỗi bể dâu
Cậu Ba nhìn lại kiếp đau phận người
Trải qua sóng gió tơi bời
Nặng lòng đếm mãi một trời giọt đau
Đêm qua mưa ngập mái đầu
Cậu Ba ngồi đó ngắm màu thời gian
Châu sa thất thiểu võ vàng
Mong manh sợi tóc muộn màng đời cha
Sông đời rẽ nhánh chia ba
Dòng trong, dòng đục, dòng xa, dòng gần
Giọt sầu chảy xuống bao lần
Mà sao chẳng cạn nỗi lòng Cậu Ba.