bến tà dương
Nắng ngã chiều buông sắc ánh vàng
Soi làn nước biếc hợp rồi tan
Dừng chân ghé bến phà năm cũ
Ký ức hiện về lắm ngổn ngang
Ngọn gió chiều thu thổi phớt ngang
Giật mình ta với cảnh điêu tàn
Nhìn qua phiến đá rêu xanh phủ
Ngoái lại im lìm tiếng hỏi han
Tắc Cậu đìu hiu phà vắng bóng
Xẻo Rô lặng lẽ dưới thu vàng
Dòng sông trơ trọi tà dương khuất
Bến vắng đâu rồi máy nổ vang.