hoạ bản tình ca
Tình như giọt sương ngà rơi trên cát
Ngược chiều thương đem mát dịu lên bờ
Sóng mênh mông say tiếng nhạc lời thơ
Cho giấc mộng lững lờ trôi trong gió
Tim em nhỏ mà hồng tươi chín đỏ
Đựng tháng ngày chỉ có một niềm riêng
Đó là yêu đi đến cả trăm miền
Sợi thương nhớ dịu hiền như giấc ngủ
Một chút mặn để tình cho vừa đủ
Biển lòng em đêm thủ thỉ nghiêng buồm
Ngả nghiêng chiều đến tím biếc đại dương
Từng hạt cát ngậm sương đầy ánh ngọc
Tay gió vẽ dịu mềm lên mái tóc
Kiếp rong buồn nô bộc mấy thanh âm
Nụ hồn ta trỗi nhịp phím dương cầm
Bản giao hưởng cung trầm cung thanh động...
Làn da trắng để hờn ghen mơ mộng
Mím môi cười cuộc sống lại xinh tươi
Ta và em cũng đành phận con người
Cho môi cháy nụ cười tan trên má
Ngày em đến một lần trăng buông thả
Nét ngọc ngà hay lá ngậm sương tơ
Mắt em trong say câu hát đợi chờ
Đêm khờ dại hồn thơ ngây buông lững
Môi em ngọt để lòng ta không vững
Ngực men ngào pha ửng đỏ màu sơn
Miền hoang sơ chỉ một lối đi mòn
Ta mò mẫm hương còn thoang thoảng ngát
Lần em đến là chiều lên cơn khát
Bản tình ca dào dạt khúc đam say
Trăng vừa lên ngọn cỏ cũng lay lay
Trong bất tận cho đầy câu ca hát...
Bài này đã được xem 615 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|