niềm thu và bến đợi
Niềm Thu Và Bến Đợi
Từ xa thẳm mịt mù viễn xứ
Bóng của Nàng ngồi đó dưới đêm
Phòng riêng, vắng vẻ lặng yên
Nỗi niềm u ẩn, tơ duyên lỡ làng...
Tim thổn thức ngập tràn vương vấn
Ánh thu sầu bảng lảng màn khuya
Tâm tư vò võ xót xa
Thương thương nhớ nhớ để mà buồn tênh
Nàng chầm chậm đứng lên bước tới
Vén rèm thưa, diệu vợi hướng nhìn
Trái sầu trỗi nhịp rung rinh
Từng cơn sóng gợn, dập dềnh lắc lư
Tìm khuây khoả, vần thơ trải bút
Hồn lâng lâng từng phút đăm chiêu
Bâng khuâng, ấp ủ thật nhiều
Mà ôi! Chỉ thấy tiêu điều đó đây
Ai diễm phúc chuỗi ngày trăng mộng
Ai khung trời lồng lộng du dương
Còn Ta quạnh quẽ canh trường
Giá băng trải chiếu, hàn sương đắp mình
Ai thưởng thức lung linh ánh nguyệt
Chứa chan đầy biển biếc, sông xanh
Không gian êm ả dỗ dành
Ru hồn chìm giấc mộng lành dịu êm
Ai nhấp nhố con thuyền xuôi nước
Bến trăng vàng phía trước chờ kia
Nhẹ nhàng lững thững tiến về
Đèn treo đón đợi, bốn bề ngợp hoa...
Còn ở Ta! Ở Ta ngày tháng
Ôm khối tình hụt hẫng bèo mây
Ngắm nhìn định mệnh lá lay
Màu thu úa rụng, đường dài chơi vơi...
Quỳnh Nương hỡi! Một trời luyến nhớ
Mà giờ đây lối ngõ mịt mùng
Xám ngàn phủ ngập không trung
Che long lanh khuất giữa mông mênh ngàn
Ta cảm Nàng! Thương Nàng tha thiết
Biết bên kia da diết héo hon
Sớm chiều vọng ngóng đầu non
Trông trăng chẳng thấy, chỉ vòm tối đen
Yêu dấu ơi! Hãy đem tất cả
Cơn mưa dầm rỉ rả chiều đông
Thả lên ngọn sóng bập bồng
Cho trôi tan loãng, cho lòng nhẹ đau
Còn lai láng ánh màu khung cửa
Còn ngọt ngào chia sẻ sớm hôm
Còn kia dưới bóng hoàng hôn
Ma thuyền neo đợi rước hồn về nơi
Nụ cười đầy ấp bờ môi...
10/7/2019
Nguyễn Thành Sáng