phố xưa mưa cũ
Phố xưa mưa ngập ưu phiền
Dân đen tắm khổ, triền miên bão sầu
Hòn ngọc xưa đã đi đâu
Mà nay chỉ thấy đục ngầu rác trôi
Việt Nam phát triển đây rồi
Chưa xong tiểu học cũng ngồi ghế quan
Lời nói phải đúc bằng vàng
Lễ nghĩa biểu hiện bằng ngàn bao thư
Thầy, y, sĩ, muốn hiền từ
Phải nuôi bằng ngãi, tôn như ngọc ngà
Đội đầu chúng, cúng, mới tha
Nhìn quanh chỉ thấy toàn là dân oan
Cha truyền con nối ngai vàng
Dòng tộc một lũ con hoang giặc Tàu
Ngày ngày vơ vét cùng nhau
Tượng đài, thủ phủ, ào ào chúng xây
Nước tàn, dân đói mặc bây
Tệ nạn như nấm mọc ngay tầm nhìn
Thiểu số học chút văn minh
Cái cổ bị đớ tưởng mình thánh nhân
Tầm ngắm không cúi xuống chân
Y như xác sống tưng tưng cò cò
Làm ơn tỉnh thức giùm cho
Phát triển cái kiểu tự do tham tàn
Việt Nam biển bạc rừng vàng
Chúng vơ, chúng vét, chuyển sang nước ngoài
Với dân thì chúng thị oai
Với giặc thì chúng mặc mày tái xanh
Bao người thức trắng năm canh
Việt Nam hai chữ không đành quay lưng.
Tôi xin gói chút bâng khuâng
Gởi người ở lại, mong đừng quên mau.