phố xưa
PHỐ XƯA
Phố xưa vắng bóng một người
Hơn mười năm lẻ nụ cười lãng quên
Tơ duyên sương khói bồng bềnh
Hồn mây nhàn nhạt hớ hênh kiếp buồn
Phố xưa rêu mọc đầy tường
Tưởng tình đã cũ tai ương bám lòng
Đời hoa úa hết sầu đông
Nhân tình thế thái bão giông kéo bầy
Phố xưa đành đoạn đắng cay
Lược gương bạc bẽo ai hay thu mình?
Con đường đen trắng hằn in
Thời hoang dại , ta với mình , mình ta
Phố xưa đâu chốn phồn hoa
Em say trăng gió la đà tha phương
Trông vời ...đôi mắt quê hương
Vết thương rỉ rả khớp xương đau nhừ
Phố xưa chạy trốn , giã từ...
Gom đi chút nắng dạ , ừ ...thôi em!
Cơn đau giẫy giụa hờn ghen
Về thôi , bóng ngã sang thềm khổ đau
Phố xưa chim gọi nghiêng sầu
Ngày nao chờ đợi thiệt lâu trao tình
Mòn đôi chân nhỏ đinh ninh
Thời xa vắng , ai giật mình , thương ai?
Ngày 18/2/2020
Thiên Ân ( Bình Dương)
Bài này đã được xem 485 lần
|
Người đăng:
|
Tố Nữ
|
|
|