bỉ ngạn hoa
Đã bao ngày niềm nhung nhớ đeo mang
Cô lặng lẽ đến bên thềm viên tự
Cô đi tìm trái tim mình trót lỡ
Vướng yêu đương cùng sư tiểu mất rồi
Tiểu hiền lành câu niệm Phật trên môi
Lòng an ổn bên lời kinh tiếng kệ
Tiểu đâu biết tình yêu người đặt để
Bởi con tim thường ngờ nghệch vô cùng.
Rồi nắng chiều héo cả những cành Phong
Lá cũng rũ buông sắc màu úa sẫm
Cô thì thầm – Em yêu người say đắm
Người có yêu em? Xin hãy nói một lời!
Tiểu lắc đầu…
Chiều bỗng hóa xa xôi
Cô rưng rức lệ tràn lên khóe thắm
Từng bước dài theo cõi lòng trĩu nặng
Cô bơ vơ đến vỡ cả khung chiều.
Cô xa rồi trong bóng nhạt cô liêu
Mây giăng tím lên khắp vùng viên tự
***
Bỗng ngày kia có một người phụ nữ
Đến sân chùa trao cho tiểu lá thư
Nỗi niềm đau trong những tiếng tạ từ
Cô ghi lại trước khi lìa cõi tạm
Tiểu nghẹn ngào hồn ngược về năm tháng
Dáng trang đài cô gái ấy đâu đây
Đêm công phu trong sắc diện hao gầy
Tiểu bất chợt âm thầm sa đẫm lệ
Tiểu nhẹ nhàng bước chân rời cõi thế
Chốn u linh queo quắp những hồn ma
Bấy đau thương từ dương cảnh Ta Bà
Trong trần trụi ngập ngụa đầy khổ não
Tiểu gặp cô trong phách hồn mị ảo
Đang vật vờ lạnh lẽo chốn âm gian
Dang đôi tay tiểu ấp lạnh cho nàng
Tình bỗng rực lên sắc màu chói lộng
-----
PHT