không chiến chinh mà cũng lẻ đôi
Tác giả:
Du Tử Lê
Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời. Chim về góc biển . Bóng ra khơi. Lòng tôi lũng thấp . Tâm hiu quạnh. Chẳng chiến chinh mà cũng lẻ đôi. Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời. Buổi chiều chăn gối thiếu hơi ai. Em đi để lại hồn thơ...
|
khúc hạnh tuyền núi sông
Tác giả:
Du Tử Lê
Chẻ đôi sông núi : đêm bưng mặt. Mưa quấn khăn vào sâu ấu thơ. Chẻ đôi thân thế: mù tăm tích. Ta nghĩa trang nào chôn cất nhau. Chẻ đôi tâm thất: kênh, mương cạn. Hương tóc truy tầm vai thất tung. Tưởng ai oan khuất vừa...
|
khi tưởng tới người vắng mặt
Tác giả:
Du Tử Lê
Rồi em bỏ ta đi. Trong buổi sáng Saigon đầy lá. Hay buổi chiều nắng lốm đốm da em. Như những con đường một chiều. Khiến những tìm nhau không thể vòng xe lại. Rôì em bỏ ta đi. Để ta lại như một con...
|
khi ngang qua pleime
Tác giả:
Du Tử Lê
Khi ta đến cây im rừng nín thở. Một mặt trơì rực rỡ đỉnh truông xa. Một hồn xanh gọi rét mướt hiên nhà. Một tóc chảy theo trăm giòng suối lạ. Đêm thánh lạnh mắt chim xào xạc lá. Run vai sương cành nặng nhớ hơi người. Trong...
|
khúc tháng hai, chín sáu
Tác giả:
Du Tử Lê
Thắp thêm nến. Gọi vai về. Dấu môi Bồ Tát, lá, lìa Austin. Biển lần theo chân Quán Âm. Ngón tay tràng hạt, nhang, đèn, phố, lu. Tóc thơm ngực, múi khuya, mù. Trái vun ấn tượng; nẫu lìa, biệt đen. Thắp thêm nến. Giới...
|
khúc thụy du
Tác giả:
Du Tử Lê
1. Như con chim bói cá. Trên cọc nhọn trăm năm. Tôi tìm đời đánh mất. Trong vụng nước cuộc đời. Như con chim bói cá. Tôi thường ngừng cánh bay. Ngước nhìn lên huyệt lộ. Bầy quạ rỉa xác người. (của tươi đời nhượng...
|
lúc người chết
Tác giả:
Du Tử Lê
Hãy mang đi hồn tôi. Một hồn đầy bóng tối. Một hồn đầy hương phai. Một hồn đầy gió nổi. Hãy mang đi hồn tôi. Một hồn đầy mắt đỏ. Mưa nối liền vai người. Buồn nối liền thân tôi. Tình nối liền nỗi chết. Hãy mang đi hồn...
|
khi xa du và t.ch.
Tác giả:
Du Tử Lê
Nhớ người gần gụi môi hôn. Đắp chăn ngang ngực nghe buồn đôi chân. Tay thừa thãi nhớ lưng ngoan. Nhớ em hơi thở phà quanh cổ trần. Nhớ hơi hướm, nhớ tình gần. Nhớ cơn mơ lẻ những lần xót xa. Nhớ trăm năm, nhớ mù lòa. Nhớ em...
|
khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
Tác giả:
Du Tử Lê
Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển. Đời lưu vong không cả một ngôi mồ. Vùi đất lạ thịt xương e khó rã. Hồn không đi sao trở lại quê nhà. Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển. Nước ngược dòng sẽ đẩy xác trôi đi. Bên kia...
|
khi trông thơ thụy châu
Tác giả:
Du Tử Lê
Cũng đành người đã quên tôi. Con chim nào cũng một đời kêu than. Cây phong đã đỏ lá vàng. Quán sâu tôi quấn khăn quàng đợi đêm. Phải người quá nhẹ chân êm? Tôi nghe như thể gió vin cửa ngoài. Cũng đành người đã ham vui. Núi...
|