Poem logo
Poem logo

người thiếu nữ không tên

NGƯỜI THIẾU NỮ KHÔNG TÊN
(Tú Danh Nguyễn Phạm)
Gió lất phất trên mái tóc nàng thơ
Chút tơ vương nàng có nghĩ bao giờ
Chờ một bến trăm năm nàng có sợ
Chợ đông tàn khi tuổi vẫn còn xuân.

Tuổi còn xuân nàng quên cách thì thầm
Chẳng biết chờ, biết đợi, biết tương tư
Bến đò ngang người sang, kẻ đưa đò
Nàng một mình, một bến chẳng cần sông.

Xuân của nàng là xuân thì đến vội
Nàng chẳng tiếc cái vội vàng tuổi xuân
Vì dang dở đôi khi là cái tội
Nên nàng sống chẳng bận lòng bến sông.

Nàng hao hao ngọn lúa giữa trưa hè
Thân mảnh khảnh, lòng ngọc ngà sắc son
Chịu nắng mưa nàng quen cách một mình
Ngọt với lòng, bùi ngùi kẻ nhớ thương.

Bao mộng mị đơn sơ giữa đời thường
Kẻ ong bướm bắt cặp với hoa thơm
Hoa cỏ dại nàng chẳng thích gọi mời
Đợi khách lạ có lòng ghé thương hoa.

Nàng lại giống với ngọn gió đơn côi
Cứ hẩm hiu chẳng biết đâu tìm về
Lòng nặng trĩu thổi qua từng miền đất
Nàng mang nặng một chữ tình núi non.

Tuổi xuân nàng đâu là yêu với nhớ
Vì bận lòng nàng sợ lỡ bến sông
Gác thương nhớ vào trong lòng vĩnh viễn
Tuổi xuân này nàng dành trọn núi non.
(28/11/2018)

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm