nhói chua chát rồi quên
Tác giả:
Phù Phiếm
Cười hóa đá đêm trường thành vọng. Củi tương lai ta đốt sưởi tim nay. Hoa trôi chẩy trong thiên hà cõi ấy. Sóc ngồi đây đợi cây lá ra chồi. Tiếng khánh nhẹ trong gió bay như thổi. Hương trầm khuya lắng xuống xóa đời...
|
nhạt màu son
Tác giả:
Phù Phiếm
Giữa xứ ăn năn quên thanh lịch. Lạc trong thương nhớ nhạt mầu son. Ngày và ngày vẫn ngồi trầm mặc. Buồn phiền ai hiểu được đá tròn. Xác thân điên dại khổ tràn lan. Hoang vắng về đầy hơn nước lũ. Tình yêu nhớ quay...
|
yết đế
Tác giả:
Phù Phiếm
Mùa hoa nở đó lúc Xuân phân. Còn ta quên sạch tiếng cố nhân. Bước qua lạch nước sương hư ảo. Chùm xuống phủ chân xoá hồng trần. .. Mùa đã giao mùa trên lục địa. Hoa nhan nắng chiếu nở công khai. Nở trong ngày...
|
nguyên tiêu
Tác giả:
Phù Phiếm
Chỗ ta về giòng sông không ranh giới. Phải trái đời trôi trắng một vết thương. Chữ uyên ương chỉ còn dấu vô thường. Chẳng hương khói nên nỗi đau chìm lắng. Ta nằm phơi trên chiếc bè lá đắng. Vắng linh hồn sương sưởi...
|
vụng khói tan mau
Tác giả:
Phù Phiếm
Ta chúc phúc cho tình bên sông trắng. Rồi quay về trong yên vắng của lòng. Ngày qua ngày tan tác với rêu rong. Buồn như đá nên từ từ cũng lắng. Em mượn ta cái mặt trời rất nắng. Không còn buồn nên cũng chẳng thiết chi...
|
vướng sao
Tác giả:
Phù Phiếm
Chiều quên nắng nghe tình lên men đắng. Lạc ngại ngần vai vướng gió sao buồn. Trả yêu đương cay đắng giọt tủi tuôn. Trên trang giấy mơ hồ người ngừng đấy. Bên hũng sâu mắt buồn soi trũng xoáy. Mấy đêm trường cánh...
|
xứ cô độc
Tác giả:
Phù Phiếm
Từ cõi của loài người. Chân đi lên lưng dốc. Để về cõi linh hồn sương sớm. Nơi mộ địa có nhà thờ có gác chuông. Và những chùm hoa tuyết trắng bay ngang. Và những con chim hoang trốn tuyết. Nằm run rẩy khi mùa đông...
|