nhạt màu son
giữa xứ ăn năn quên thanh lịch
lạc trong thương nhớ nhạt mầu son
ngày và ngày vẫn ngồi trầm mặc
buồn phiền ai hiểu được đá tròn
xác thân điên dại khổ tràn lan
hoang vắng về đầy hơn nước lũ
tình yêu nhớ quay vòng luân vũ
cuống cuồng cho thỏa những âm thoa
một thần bí rơi ra vụng sáng
với tay nào che trọn hững hờ
chỗ nào thanh tịnh không cần độ
nơi đây sóng gió chẳng liếp che
chờ đợi đã lâu lòng không lại
một góc sân riêng khói chất chùng
bí ẩn gởi riêng sao ngủ muộn
đêm nay là mấy vẫn nhớ thương
thoa sầu khi búi ngang lọn tóc
có lẽ đâm vào đáy tang thương
một cơn gió cuốn buồn ngừng tỏ
nhện chợt rụng rời nhả tơ vương