mẹ tôi...
Tác giả:
Việt Dương Nhân
Mẹ Tôi... Tán dương Phật-Bà-Quan-Thế-Âm-Bồ-Tát. Mẹ tôi tên Quán-Thế-Âm. Mang danh Bồ-Tát có tâm thương người. Mẹ tôi như ánh mặt trời. Chiếu soi vạn vật sáng ngời muôn phương. Mẹ tôi mang một tình thương. Không...
|
lênh đênh
Tác giả:
Việt Dương Nhân
Lênh Đênh. Chiếc thuyền nhỏ lênh đênh đây đó ! Ngọn sóng đời sao khó cho dừng, bao giờ gặp được bến ngừng ? Bão giông dồn dập chưa ngưng một lần ! Cái biển đời mênh mông lớn rộng? Mỏi tay chèo trông đợi vào bờ...
|
lửa tình
Tác giả:
Việt Dương Nhân
Bỗng nghe tiếng gió xạc xào. Bóng ai thấp thoáng lao xao bên rèm. Làm cho khuất lấp trăng đêm. Muôn ngàn tinh tú lặn chìm trong mây. Ngất ngây nửa tỉnh, nửa say. Lâng lâng tưởng nhớ đêm dài hôm nao. Quen nhau chẳng...
|
khối tình đơn
Tác giả:
Việt Dương Nhân
Vừa viết cho người lá thơ dài. Lòng nghe vẫn nhớ bóng hình ai. Làm sao bôi xóa chiều Đông ấy, đã lỡ yêu rồi ngậm đắng cay. Lời thơ chẳng nói câu tình ái. Mà viết thật dài như kẻ say…. Bao giờ người biết đây, người...
|
mầm sen
Tác giả:
Việt Dương Nhân
Gởi Thế Gian. Tấm thân bùn đất lắm lem. Bên trong có một mầm sen lâu đời. Bất ngờ lú đọt đâm chồi. Nở hoa hương tỏa người người hưởng chung. Ông Trời lượng cả bao dung. Đưa cành sen trắng thoát vùng tịch liêu....
|
lệ ngược vào tim
Tác giả:
Việt Dương Nhân
Đêm khuya tiếng nhạc thảm sầu. Dưới đèn thêu dệt mấy câu thơ buồn. Khóc khô, lệ chẳng trào tuôn. Mà nghe nước mắt ngược nguồn về tim. Bây giờ mây gió ngủ im. Trăng sao cũng đã lặn chìm từ lâu. Nỗi lòng khắc khoải...
|
lưỡng lự
Tác giả:
Việt Dương Nhân
Ta vẫn biết, con tim yếu đuối, khi tình vào như suối chảy xuôi. Làm sao cưỡng được người ơi ! Vì yêu mà khổ một đời đã qua ! Bao lần muốn khoác cà-sa, bỏ đời cát bụi, lánh xa hồng trần. Nhưng sao lòng mãi phân...
|
khấn nguyện
Tác giả:
Việt Dương Nhân
Bao đêm khấn nguyện Di Đà. Giúp gươm trí tuệ diệt tà, đuổi ma. Tà, ma, nay đã lìa xa. Thân-tâm bình lặng, hồn ta nhẹ nhàng. Khấn Nguyện Quan Âm. Bao nhiêu đau khổ trong đời. Bấy nhiêu bài học trau dồi trí TÂM....
|
mẹ là tất cả
Tác giả:
Việt Dương Nhân
Thuở ấy, đời Mẹ phong ba, té ngựa. Mẹ còn xuân. Con lại quá bé thơ. Mẹ định sang thuyền. Con tuổi dại khờ. Nên thù ghét bướm vờn loanh quanh Mẹ. Từ tuổi mộng, xuân xanh mùa hoa nở. Bướm ong vờn, con thương Mẹ vô biên...
|
khúc sầu dĩ vãng
Tác giả:
Việt Dương Nhân
Khúc sầu dĩ vãng bay xa ?! Bây giờ còn lại tiếng ca... ngậm ngùi. Chị tội chi, em tội gì ? Xưa, đau thương mãi cột ghì vào thân ! . Bão giông giờ đã ngưng dần. Trời cao mây biếc, dưới trần nắng chang. Cơm no, áo ấm, tâm...
|