cực lạc lành chành
CỰC LẠC LÀNH CHÀNH
(đến Hoàng Xuân Sơn)
không gì lay lắc hơn trò duyên nợ
một thanh xuân chưa chắc đặng một lần
túi noãn em bo bo đường mạt vận bao lăm
lơ chơ huệ ơn hàng thị
khấp khởi từ ánh mai vươn
vươn thế nhé thuận buồm xuôi gió
khánh kiệt hớp kỳ hình
rỉ vào tai tinh nhụy theo đó vang lừng
lê chân ơi dòng khơi nong
chèo u uất vận linh ngày thời
tháng bảy lầu bầu môi ngâu
nhạt mím lại nước chao trăng
lệ nhỏ thấu cốt lại mang mang tợ
khi xưa mình cơ duyên mà mộng tình
ra vẻ mơ mơ vần điệu
muôn triệu lần đi dọc rẽ ngang lẽ nào nghĩa trăng hoa
nhoáng lộ diện màn sao quàng xiết chứng oan khuất
nhập cuộc nông nổi ngán ngẩm mình ló mặt
rề rà cơn thoát sao vẫn hoài lãnh âm kiều nga
phương kia niềm sầu chăn êm
phòng cô vương víu quá vời
người bày như trò em chói hơn
giá thơ bên trời đánh bất đắc
ngẫm lạ thế ‘’ dòng sông mặt trời ’’ đặt để
phen nay động chút hàng lây
tạt đến như vui cây vườn
ráng nán sớm trưa “ xem trò ngông”
người lõa lồ làm hoạn
dẫu sao lũng mắt nên nhớ món khoác giả
điểm trang thời nào
cũng lành chành cực lạc rét mở
HÀ NGUYÊN DU
(họa vui bài Thiên Đàng Nhếch Nhác của Sữ Mặc)