Poem logo
Poem logo

chiều cố lý, (nỗi tiếc nuối của thằng bờm, nỗi tiếc nuối của thằng bờm)

Tác giả: Bùi Nguyên Phong
CHIỀU CỐ LÝ
Chiều buồn như trấu cắn.
Nhớ quê lòng rách bươm.
Time Square người nhộn nhịp.
Riêng ta vẫn âm thầm.
Chiều mãi trôi lặng lẽ.
Bóng đổ dài xa xăm
Thôi! Thôi thì! Đã lỡ.
Một kiếp tằm tơ vương
Mộng đường xa dang dở
Héo hắt một thiên đường.
Thèm được làm con nhện
Giăng tơ nơi xó nhà
Giấc mơ người cố lý
Khi đường về ngàn xa...

NỖI TIẾC NUỐI CỦA THẰNG BỜM
Nước mắt kia chảy ngược vào lòng
Em không nói thì sao anh biết được.
Đêm mênh mông nghe thở dài cái "Sượt".
Tiếng lòng em hay tiếng lòng anh.
Anh thấy gì sau khoé mắt long lanh
Chút yêu thương, chút giận hờn trách móc.
Anh lớ ngớ tự biến mình thành chàng ngốc
Chân ngập ngừng khi em bảo: "Về đi!"
Lỗi lầm kia anh chẳng hiểu chút gì.
Mặt ngu ngơ trước nỗi niềm con gái.
Bảo về đi thực ra kêu ngồi lại...
Thằng Bờm anh lóng ngóng lại ra về
Chưa bao giờ cháy nổi một đam mê.
Anh vụng về hay tại anh nhút nhát.
Đến hôm nay anh trở thành quỷ xứ
Em gái xưa trôi dạt tận phương nào?

CHIẾC XƯƠNG SƯỜN SỐ 25
Bởi chưng chiếc xương sườn ta lạc vào nhà khác.
Xương sườn ai lạc đến nhà mình.
Nên thế gian lắm chuyện tội tình
Ngang sườn nhiều khi đau nhói

Chiếc sườn lạ nó đâm.
Ôi! Chiếc sườn chết dập, chết bầm.
Nỗi đam mê địa ngục.
Khoét vào tim những nhát ngọt ngào

Thượng đế tạo ra đàn bà
từ chiếc xương sườn của đàn ông.
Ngài hẳn rất yêu trẻ con
Thích những gì tròn tròn
Nên người đàn bà ngài tạo ra nhiều khúc cong ma mị.

Rồi ngài cũng làm thơ... Đãng trí!
Những chiếc xương sườn trao nhầm địa chỉ.
Mọi sự từ đó rối ren.
Lửa trái tim được nhóm từ chiếc sườn không quen
nhanh chóng tắt ngấm.

Trái thương yêu thường chát đắng.
Hương vị ngọt ngào chỉ là giả tạo.
Cắn vào là biết ngay nó xạo.
Nhưng răng lỡ ngập vào không dứt được ra.

Đâu? Chiếc xương sườn của ta?
Chiếc xương sườn số hai mươi lăm
nằm ngay xương cùng.
Chúa không lấy ra giờ hẳn đã thành đuôi.
Cái đuôi luôn ngoe nguẩy.

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm