tình đẹp mùa mưa ngâu
Nhớ một chiều nao giớ trở mùa
Ta ngồi dạo khúc nhạc tình xưa
Vì duyên vốn khởi từ trong mắt
Chợt thấy lời yêu vạn ý thừa
Thuở ấy người ôm phận bẽ bàng
Dưới trời mây trắng chít vành tang
Bởi đa đoan lắm người ta nỡ
Cuộn xéo đường tơ dệt phũ phàng
Người đã thoát thai cuộc dãi dầu
Mắt huyền se lại những dòng châu
Ngưu Lang bước vội cầu Ô Thước
Chức Nữ vòng tay chắp nguyện cầu
Từ đó tình yêu hóa mặt trời
Chiếu vầng trăng khuyết lạnh mồ côi
Bờ môi e ấp dường như nói
Lối mộng ngàn năm chẳng rã rời
Người sợ tình như một chuyến đò
Giữa dòng sông uốn khúc vòng vo
Sợ nhành hoa héo lìa ong bướm
Sợ cánh bèo trôi dạt hững hờ
Tôi bảo hồn tôi đã ngục tù
Trong hồn ái nữ đến ngàn thu
Và như tia chớp bừng đêm vắng
Phủ bóng hoàng hôn khói mịt mù
Giữ chặt trong tim một dáng hường
Bốn mùa thương nối những mùa thương
Người ơi! Hãy giữ điều xưa nói
Sẽ đẹp tình ngâu ở cuối đường %