từ khi
Từ khi trời ngưng gió
Mây buồn chẳng đi đâu
Trăng vàng xưa lấp ló
Trốn biệt vào thung sâu
Tự khi nước qua cầu
Giữa dòng trôi chiếc lá
Như vệt khói con tàu
Bóng chiều ngơ ngác quá!
Từ khi em tượng đá
Ta dãi dầu nung vôi
Cau trầu tha thiết đã
Héo khô vì đơn côi
Từ khi biết sự đời
Bến xa con thuyền đợi
Nhưng khi cách biệt rồi
Nhớ thương càng diệu vợi
Tình yêu không có tội
Cớ sao đời không nhau?
Ta thấy buồn quá đỗi
Chắc chi người không đau!