đêm cô quạnh
Màn đêm xuống cô đơn buốt lạnh
Mối tơ hồng gãy gánh buồn giăng
Canh khuya dõi bóng chị hằng
Hỏi đời thế tục còn chăng thanh nhàn
Khi nợ hết tình tan phải chịu
Cam đắng lòng chẳng níu kéo chi
Tiếc thương cái thuở xuân thì
Héo tàn rũ rượi mắt mi ướt nhòe
Niềm đau giấu phòng the vắng quạnh
Sống cút côi với mảnh tim sầu
Mong vùi kỷ niệm thật sâu
Nhưng sao hạnh phúc nhạt mầu khuất xa
Do mệnh bạc hay là vô phước
Nên kiếp này khó được bình yên
Chỉ luôn nén ngậm ưu phiền
Gom phần số hẩm triền miên rã rời.
17/2/2020