cho hạnh ngộ muộn màng
Cụm mây trắng hiền như tà áo lụa,
Chấp chới vờn buồn hạnh phúc mong manh.
Nắng cuối ngày nhạt nhòa vương cỏ úa.
Em khẽ khàng dần bước khỏi đời anh.
Xin gởi lại giấc mơ yêu mùa Hạ.
Hãy xem em như một thoáng bâng khuâng ...
Mai có thể lòng anh em vẫn đến,
Theo ánh mai một buổi sớm Đông nào.
Chỉ thế thôi, lóe lên rồi tắt lịm,
Như một lần hồn đã mộng xôn xao.
Em khuất cuối phương buồn mây giăng tím.
Dòng đời trôi, lặng lẽ tạ từ nhau ...
Ôi! còn quá nhiều điều không thể nói.
Mùa giao nhau phút hạnh ngộ muộn màng.
Sao nỡ trách gió vô tình dun rủi,
Nên nỗi sầu vẫn canh cánh cưu mang.
Đừng hoài vọng và đừng chờ đợi!
Anh, cuộc đời , ai trả lại thời gian??
Chỉ thế thôi, không có lời từ giã.
Giấu nỗi lòng, nhẹ bước khỏi đời nhau.
Xin cảm ơn những tháng ngày anh đã
Ghé dìu em vào giấc mộng ban đầu.
Mai có thể một chiều nơi bến lạ,
Còn bồi hồi khi nhớ giấc chiêm bao...