đêm
Ðêm lại về lạnh lẽo một vùng sương
Tiếng chân ai vội vàng trên sỏi đá
Rồi im bẵng ... Ơ hay , cô tic.h quá !
Phải dế giun lạ đất cũng im lìm ?
Cỏ cây giật mình bởi tiếng chú chim
Chắc lạc tổ nên giọng buồn, hoảng hốt
Cánh chim nhỏ với đường bay hỗn độn
Bóng chìm dần, mờ khuất giữa màn đêm
Ta bây giờ như cũng chẳng lớn thêm
Vẫn nhỏ bé vô cùng trong bóng tối
Mênh mông quá ! sợ rủi khi lạc lối ...
Lời kinh hiền cho đêm bớt hoang mang .
HoaNang
hoanang@hotmail.com