tháng ba khờ dại
Khi gió về lạnh giá chợt thổi ngang
Kìa ai đứng ... ngỡ ngàng nhìn vòm lá
Tìm chi đấy ! Giữa dòng đời vội vã
Mà thu mình với con phố trật đông
Hoa đưa hương chẳng đưa vị tình nồng
Tháng ba cứ lạnh dần trong lồng ngực
Để mỗi sáng tâm hồn thêm rạo rực
Và yêu đời thôi thúc mỗi bước chân
Ngày ngày qua bước vội khắp gian trần
Tâm khờ dại rồi lần theo con phố
Chẳng ai giám sớt chia cùng nỗi khổ
Nửa quãng đời phận số cứ hanh hao
Tháng ba về vạt nắng đã dâng cao
Bên lối nhỏ chen vào thân bất hạnh
Trong tiềm thức ôi lẽ đời cô quạnh
Nắng chưa tàn mà lạnh nửa bờ vai
Tháng ba ơi ? Thơ thẩn ngắt hoa cài
Lên cội cũ liệu ai còn có nhớ
Một kỉ niệm trên đường tình dang dở
Ngấn lệ dài rơi vỡ ngàn nỗi đau.