hai nhân vật
( nhớ BP.)
1.
Đừng tội Ta ! Em cứ đi, đừng tội !
Hồn tật nguyền vẫn ngạo thế, khinh đời
Ôm vết thương Ta đứng thẳng giữa trời
Tiễn Em bước về với người đang đợi
Yêu miễn cưỡng nghĩa là cho gian dối
Môi không say đừng hành tội nụ hôn
Ta yêu Em với trọn vẹn xác hồn
Hồn Em mất, Ta không cần xác nữa !
Đi đi Em, đời vui bên kia cửa
Mặt trời lên đừng lụy ánh lửa tàn
Sợi hy sinh đừng cột trái tim hoang
Khung hạnh phúc đừng buông rèm thương hại
Từ lâu lắm Ta hết tin huyền thoại
nhưng vẫn tin Ta sẽ mãi yêu Em
Hãy đi đi cho tình trọn êm đềm
Cho Ta có đuợc trọn Em dĩ vãng
và chỉ thế đủ cho Ta bình thản
tật xác hồn Ta vẫn có trọn Ta !
2.
Giữa trời tình một vì sao vừa tắt
Nguyện gì đây Ta đã mất Em rồi !
Nếu bên kia ánh sao rơi vào mắt
Nhận nhé Em chút mật đắng của trời !
Em hẹn kiếp sau ... ừ thôi Ta đợi
Đếm từng thu trong vời vợi nỗi chờ
Lá rụng rồi cành trong gió chơ vơ
Sương hơi thở hòa niềm mơ kiếp khác
Một mối tình si mấy đời phó thác ?
Một định mệnh buồn làm nhạt trăm năm
Vỡ một niềm yêu ủ một hương trầm
Tình Ta đó ! dù ngàn năm vẫn thoãng ...
Trên lá rơi níu đời nương gió loạn
Có thơ Ta lưu dấu đoạn cuối đời
Nếu kiếp sau hồn Em lạc chơi vơi
Hãy nhặt lá mà nhờ lời thơ vụng
Dẫn đến Ta cho trái chờ rớt rụng
Chạm kiếp xưa vang vọng tiếng ngọt ngào
Trong mắt Em Ta tìm lại vì sao ...