đêm cà mau
Tác giả:
Trần Hữu Nghiễm
Cà Mau chẳng mưa dầm như Huế. Mà sao ta thấy buồn vô cùng. Đầu tháng trăng vừa non một nửa. Thẫn thờ ta bỗng nhớ mông lung. Thèm bạn cùng ta ngồi đối ẩm. Chuyện trò cho đỡ nhớ đỡ quên. Thèm bạn cùng ta ngồi im lặng. Cùng...
|
cô giáo
Tác giả:
Trần Hữu Nghiễm
Cô giáo ấy
Xa trường rồi
Đêm thường khóc
Các em ơi!
Học trò cô
Ngày một lớn
Ngày một khôn
Ngày một mới
Ngày một xa!
Cô giáo vẫn nhớ trường nhớ lớp
Nhớ các em như nhớ chính mình.
|
dấu xưa
Tác giả:
Trần Hữu Nghiễm
Người đi, người đã xa rồi. Nhớ không, đã có một thời nên thơ. Đồi cao, chùa cổ, chiều mơ. Tiếng thông reo đến bây giờ vẫn xanh. Dốc xưa bước chậm đôi mình. Bóng ơi, đôi bóng lung linh mặt hồ. Thương nhau chín đợi mười...
|
đêm huế
Tác giả:
Trần Hữu Nghiễm
Vẫn còn lại bao nhiêu điều chưa nói. Mai tôi đi thành phố yêu ơi. Làm sao quên vụng dại một thời. Tình xưa sẽ xanh rêu thành cũ. Đêm mờ sương, lạnh và bí ẩn. Tôi một mình đi dọc sông Hương. Cánh bèo xưa trôi đến mấy...
|
con ngủ bên lề đường
Tác giả:
Trần Hữu Nghiễm
Một tay cha làm gối. Hai chân cha làm giường. Con ngủ bên lề đường. Những ngày cha bán thuốc. Mẹ con còn bận việc. Cực khổ nhiều hơn cha. Có nhiều chuyện nói ra. Khổ tâm hơn im lặng. Con ngủ thật là ngoan. Môi hoa nở rỡ...
|
cuối năm
Tác giả:
Trần Hữu Nghiễm
Buồn chi bạn thơ già hiu hắt. Tôi gởi lòng theo tiếng ly quê. Chưa say sao bạn như muốn khóc. Chiều cuối năm xin gọi hồn về. Còn chút nắng vào trên bụi đất. Còn nghe hơi gió chuyển sang mùa. Thức dậy giùm tôi vùng đá...
|
còn mãi
Tác giả:
Trần Hữu Nghiễm
Trái đất quay vòng quanh mặt trời
Tháng năm tuần tự cứ dần trôi
Bạn tôi còn mãi như ngày ấy
Trong trẻo tươi nguyên một giọng cười.
|
con về hà nội
Tác giả:
Trần Hữu Nghiễm
Hà Nội bây giờ Hà Nội của con. Cả nhà nhớ con nhớ về Hà Nội. Hạt bụi sông Hồng ngàn năm gió thổi. Sáng nay về bên hàng cây hồ Gươm. Hà Nội của muôn người Hà Nội rất riêng. Mỗi người có riêng mình Hà Nội. Tình yêu thiêng...
|
dấu cũ
Tác giả:
Trần Hữu Nghiễm
Trường xưa chỉ còn dấu gạch. Thầy cũ có người về cõi không. Học trò ngày trước ai còn mất. Thời gian vô cùng. Sân trường cổ thụ buồn sâu lắng. Một tiếng chung xa chiều vọng chiều. Dòng sông uốn mình bình lặng. Lẩn thẩn ai...
|
cổ nhân
Tác giả:
Trần Hữu Nghiễm
Gối đầu lên sách cũ
Nằm nghe chuyện đời xưa
Ai đã thành thiên cổ
Có về trong gió mưa
|