dấu hỏi
Có những điều không thể nói
Chẳng phải vì nó quá giản đơn
Trong cuộc sống, đôi lúc giận hờn
Vu vơ ... sao để lòng dằn vặt(?)
Giấu tình ái từ trong ánh mắt
(Thế mà người đấy có hiểu đâu!)
Cho nên cứ mỗi thoáng nhìn nhau
Em chỉ thấy đong đưa ngàn dấu hỏi
Làm sao biết đằng sau giọng nói
Những lúc anh buồn, những lúc vui?
Và ... theo ngày tháng ngậm ngùi
Nỗi nhớ hằn sâu lên thời son trẻ
Anh đâu còn thơ bé
Để quá vô tình quay gót bước lui
Đừng đợi đến khi mất em rồi
Mới nhận thấy mình vô cùng khờ khạo!
Em vẫn đi một mình trong giông bão
Đếm những phũ phàng trút xuống đời nhau
Nửa đường đời ... ngoái nhìn lại phía sau
Mơ một vòng tay ấm ...
Thời gian trôi chầm chậm
Vô tình khắc những nỗi đau
Trên gương mặt của cả em và anh
Những đường chân chim vô nghĩa
Dấu hỏi ngày nào ... tròn trịa
Vẫn ẩn hoài trong đáy mắt sâu
Tiếc chi anh, chỉ một cái gật đầu
Ta sẽ có trong tay tất cả
Mà sao mình vẫn xa lạ quá
Câu trả lời im lìm ngủ dưới hàng mi
Anh có biết khi vội vã quay đi
Đời em lại thêm một lần đêm xuống?