tâm tinh người lái đò
Học trò bao lớp sang sông
Mỗi đò ở lại giữa dòng thời gian
Khách đi cũng có vô vàn
Đôi khi gửi bến tiếng oan miệng đời
Mà đò nào có buông lơi
Vẫn ngày đưa đón chẳng ngơi nhịp chèo
Chữ tình thì vẫn cứ gieo
Ai nghề đèn sách lại nghèo tâm đâu
Dù cho mưa nắng dãi dầu
Ngày qua bụi phấn thấm lâu hóa nhờn
Mà lòng nào tính thiệt hơn
Bởi người cầm phấn chẳng hờn chi ai
Trồng nhân đâu kể ngắn dài
Chỉ mong ai sớm giũa mài nên danh
Cho đi là cũng để dành
Miễn sao lớp trẻ học hành tốt hơn
Tháng năm vai áo phai sờn
Lắm khi tay lái cô đơn giữa dòng
Đợi gì lữ khách trả công
Nào mong người nhớ con sông bến đò./.