nỗi niềm
"Em chẳng chết vì anh, em chẳng đổi
Em cộng anh vào với cuộc đời em"
Xuân Quỳnh
Thay vì dằn dỗi ném trả lại cho anh
Em cầm lấy những lời yêu sắc cạnh
Như những mảnh băng đông từ nước mặn
Chỉ nắm trong tay đã xót tới môi rồi
Anh biết em buồn, sao không dỗ cho em vui
Sao cứ thờ ơ cho lòng em nhức nhối
Sao đã biết em chỉ là loài tầm gởi
Anh lại uốn mình như thể một cây non
Em sống ký sinh trên vùng hoang tưởng
Mà bách tùng đâu ai khác ngoài anh
Sao không cố vươn cành che chút nắng
Thở giùm em thêm hớp khí trong lành
Em là em, anh vẫn cứ là anh
Hai trái tim, hai tâm hồn, hai thế giới
Hai tự ái cao tày non sánh núi
Mà chúng mình đã dám nói thương nhau
Anh cúi xuống cho em nghĩ mình cao
Nên bày tỏ tình yêu bằng bao lần giận dỗi
Anh mở cửa trái tim rồi đành lòng ngăn lối
Lăng kính dày biến đổi thực ra mơ
Em không thể bước vào cũng chẳng nỡ ra đi
Đành áp mặt vào bên ngoài tấm kính
Và từ đó tâm em không còn tĩnh
Để chao nghiêng từng giấc ngủ không tròn
Một đêm nào thiếu vắng nụ hôn
Là vầng trán dư ra một nét bướng
Là mi mắt cứ gan lỳ đòi đứng
Như đêm nay ....
Bông bí vàng
(11/15/01)