một cách không vui
Buồn tay vấn điếu thuốc rê, bó con sâu lại gửi về Việt Nam! Gửi về tù thất nghênh ngang nằm trên núi thuở mây ngàn thong dong…
Buồn tay ngồi xếp từng đồng, được bao nhiêu chứ mà mong làm lành? Ờ thì một chút mong manh cũng vui cái miệng của anh không nhà!
Buồn tay xé thơ làm ba, một chia cho bạn, một ta, một mình! Nói chơi nghe tưởng thật tình, có ai nỡ xé thơ mình, phải không?
Buồn tay vẽ biển rồi sông, vẽ thêm mấy nét ra vùng hoang vu! Ơ hờ chưa phải mùa Thu mà sao thấy lá vàng như mắt người?
Buồn tay tôi đẩy cái nôi ru thằng cháu ngoại một hồi ca dao. Nó cười. Cái miệng đẹp sao! Chắc tôi như nó…thuở nào, ngày xưa?
Buồn tay tôi vẽ giấc mơ, lột từng điếu thuốc vừa mua đem về. Thuốc rời, tôi bảo thuốc rê, vấn con sâu lại, rồi…kề môi hôn!
Ơ kìa quạ đã về non, buồn tay tôi vẽ hoàng hôn, thở dài. Quạ nào có nhớ chi ai, nó kêu một tiếng tới mai còn buồn…