tràn đêm
Gió lạnh đêm tràn gợi vắng thêm
Gợn nhẹ mây đêm lẫn bóng buồn
Nhạt mờ sương khói gào hư ảnh
Vườn cảnh pha tình, vườn lòng không
Vẳng đâu dế gọi lòng rung cảm
Râm ran hoà trong khối nhạc lòng.
Tí tách, giọt rơi luồn trong gió
Khẽ gợi lên đây chút tấm lòng ...
Hạt sương mong manh nhưng lắng đọng
Níu lại, đừng rơi, vỡ hạt lòng.
Khẽ gọi - người ơi, gợi chút nhớ ...
Nhà sàn phòng ta độ ba người.
Đức An - Đêm 4.8.1996