lời của sao
Khói vương làn ngọc sương xa thẳm
Hồn đất tràn chưa thắm lá xanh.
Tàn mỏng manh theo trăng đã gởi
Nhưng sao lòng chưa kịp vượt ánh khuya !
Đêm thanh gọi gió khẽ mây lên
Nhè nhẹ đùa, vờn, ai lạnh buốt ...
Trăng thầm yểu điều theo mây gió
Ẩn hiện nhưng sao phải chớp buồn
Giả thử thả mình trôi lơ lửng
Tự biết làm sao sáng nhạt nhoà ?
Giả thử giận hờn : mây, trăng, gió ...
Để tỏ lối mình chưa biết chăng !?
Đức An - 20.8.1996