thoáng buồn chút kỷ niệm xưa
Thoáng Buồn Chút Kỷ Niệm Xưa
Lưu Vĩnh Hạ
Mười mấy năm tình cờ ta gặp lại
Phút tương phùng nào nói được thành câu
Nỗi mừng vui tay xiết chặt thật lâu
Lòng chợt nhớ những ngày xa xưa ấy
Bao kỷ niệm thuở nào như sống lại
Tuổi học trò ngày ấy em mười lăm
Đôi mắt nhung tha thướt tóc buông chừng
Cùng nhỏ bạn sang nhà tôi ôn học
Tôi bỗng dưng làm thầy hai trò nhóc
Em ngập ngừng lí nhí gọi...chú ơi
Toán khó quá làm sao biết trả lời
Nhưng tôi thấy phương trình em đã giải
Tôi bỗng khổ bởi tính tình con gái
Lúc dỗi hờn lúc trách móc vu vơ
Bài chẳng ôn mà chỉ thích làm thơ
Tên của tôi thì viết đầy trang giấy
Em_ nhỏ bạn ! tuổi học trò thơ dại
Yêu một ngườI luôn miệng gọi...chú ơi
Mối tình đầu thầm lặng chỉ thế thôi
Nào có biết dòng đời chia mỗi ngã
Nhỏ bạn và em bây giờ đều nên cả
Nào tay bồng tay bế chuyện chồng con
Tôi một đời dong ruỗi nào có hơn
Vẫn chăn lạnh chiếu buồn từng đêm vắng
Giờ gặp lại nhớ thương thời áo trắng
Em không còn gọi chú như ngày xưa
Thay tiếng "anh" nửa thật nửa như đùa
Tôi ấp úm này em, à không...cháu
Lúc chia tay lòng buồn theo màu áo
Nắng hạ về hoa nắng rụng đầy sân
Em đi rồi tôi vẫn đứng bâng khuâng
Thương nhớ quá những ngày xưa kỷ niệm
Bài này đã được xem 694 lần
|
Người đăng:
|
Nhu Ngoc
|
|
|